Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021

5216 - Ân oán Thích Minh Hiền (phần 3)

Người Buôn Gió

Thằng Hiệp sang nhận số đồng hồ sưu tập của tôi về, tôi bẵng thời gian rất lâu không hỏi gì đến. Bởi tôi không cần đến tiền, vả lại tôi đã uỷ thác cho nó, mặc kệ nó xử lý, khi nào xong nó sẽ bảo lại cho tôi. Bẵng đi thời gian, tôi buôn bán ngày càng dư dả với đồ gia dụng, bếp từ và đồng hồ các loại. Tôi không để ý gì đến bộ sưu tập mà mình đã gửi Hiệp.

Một lần tôi sang Balan thăm nó, thấy nó thuê hai kiot liền nhau giữa chợ làm văn phòng. Nó bảo em làm về du lịch và cờ bạc online. Nó cho tôi xem phần mềm đánh bài, đánh bạc trên mạng. Nói trong tương lai kiểu chơi này sẽ hút khác, chỉ cần ăn phần trăm là ngon.

Tôi như vịt nghe sấm, thực lòng mà nói tôi kinh qua bao món từ xóc đĩa, lô đề, bóng bánh, ba cây, chắn cạ, tá lả đến gà chọi, cờ tướng...mọi hình thức cờ bạc phổ thông cái gì tôi cũng trải qua đầy đam mê. Nhưng từ khi biểu tình cuối năm 2017, tôi từ bỏ tất cả mọi trò cờ bạc. Quên đến nỗi có lần nghe độ bóng chấp một ba phần tư, nghĩ mãi không ra là thế nào.

Thời gian sau nữa sang Balan, tôi thấy nó không còn kiot, biết cậu em làm ăn bễ rồi, nhưng cũng không hỏi sâu. Đến một ngày vào buổi tối, nó gọi điện báo.

- Anh ơi, em bị cảnh sát Đức giữ ở biên giới, lần trước em mang hàng qua biên giới, bị truy thu thuế. Ra toà bị phạt 7 nghìn euro, em đóng 5 nghìn lúc ấy. Giờ qua đây công an kiểm tra giấy tờ, họ lôi ra vụ tiền toà phat, nếu em không có thì họ quy hơn 30 euro bằng một ngày tù. Anh có chạy xuống đây giúp em được không.?

Biên giới Ba Lan và Đức cách chỗ tôi ở hơn 100 km, tôi bảo sẽ đến nộp tiền. Cảnh sát biên giới họ đồng ý cho Hiệp chờ người nhà mang tiền đến.

Tôi không đi, ở nhà gọi điện cho người quen ở khu vực ấy, nói có việc như thế, nhờ họ mang tiền đến nộp. Người quen ở đấy ngay tức khắc đến đồn cảnh sát biên phòng nộp tiền và đón Hiệp về nhà họ nghỉ ngơi, hôm sau họ chở Hiệp đến nhà tôi.

Tiếp đón mọi người chuyện trò hàn huyên, đêm ấy Hiệp ở lại nhà tôi. Lúc chẳng còn ai, tôi bảo nó.

- Thôi cái gì cũng có vận, mày bây giờ vận đen rồi, không hỏi tao cũng biết mày thế nào. Mày ở nhà mà lo quanh quẩn với vợ buôn bán ( vợ nó vẫn hàng ngày tần tảo với sạp quần áo bán buôn ). Lấy cái chỗ tiền bán bộ Poljot của tao mà làm vốn phụ cho vợ.

Hiệp tần ngần, lúc sau nó bảo.

- Chỗ đấy em gửi người ta, họ đang xem anh ạ, chỗ uy tín nên mình cũng không dám thúc họ.

Tôi không nói gì nữa, sáng sau nó sắp về, tôi mang 5 cái đồng hồ mà tôi để thay đổi nhau đeo, giữ lại cái Rolex mặt cà phê , 4 cái còn lại đưa nó bảo mang về bán đi lấy vốn, phụ với vợ, không được chạy loanh quanh nữa.

Tưởng thế là yên, nào ngờ năm sau thấy nó cùng mấy người khác đầu tư một giàn máy tính, một nhà kho để đào Bitcoin, nó bảo cái này chắc chắn là ăn anh ạ. Mình chỉ cần có điện rẻ, cứ để máy đào, đồng tiền này còn sẽ lên nữa.

Bây giờ thì Bitcoin lên đúng như nó nói, nhưng mà nó không trụ được đến bình minh. Cả giàn máy như một nhà máy công nghiệp nhỏ, thành đống rác phế liệu.

Hôm ấy ở nhà tôi, có người gọi đòi nợ nó tiền, tôi nghe ra là vụ làm ăn bị đổ bể, giờ quy kết trách nhiệm nhau loạn lên. Người cầm tiền đã đi, nó ở lại bị người ta đòi mặc dù nó không cầm đồng nào. Tôi phải đứng ra phân giải rồi cuối cùng trả cho người kia một nửa như yêu cầu.

Nó cúi đầu ủ rũ buông câu.

- Em làm phiền anh nhiều quá.

Tôi biết 4 cái đồng hồ AP, JL, Vacheron, Breitling của tôi đã tan nát, cả 4 cái đều bằng vàng khối 18k. Những người nào chơi nhìn hình dưới sẽ biết giá trị của chúng. Nhưng buồn hơn là thằng đàn em dìu dắt tôi vào nghề buôn đồng hồ đã lần nữa thất bại. Thực sự với mối giao tình đến nay đã ngót 30 năm, từ cái ngày mà cả hai còn tuổi đôi mươi, chúng tôi trải qua bao cay đắng cuộc đời, số tiền ấy lớn nhưng không có nghĩa lý gì với nỗi buồn người anh em mình không thành công được trong dự định.

Điều mà tôi nổi giận với nó nhất đến mức chửi rủa, là nó đã hèn nhát không thanh minh với bố nó, rằng tôi không phải là kẻ rủ rê nó. Lúc nó đưa lá thư bố nó viết, có đoạn ông bảo nó rằng.

- Nếu con không chơi với thằng Toàn Say và thằng Hiếu Phất Lộc , con đã không bị chúng rủ rê, con không theo chân chúng thì đâu đến nỗi thê thảm thế này.

Lá thư ông viết cho nó vào năm 1995, khi tôi đọc được sau này, thực sự tôi đã nổi giận vì nó đã không có lời thanh minh hoặc phản bác lại mọi thứ nó làm là tự nó, lúc ấy tôi đã ngăn cản nó, rồi nó đi theo bọn khác.

Bây giờ ông đã mất đi, chắc khi lìa khỏi cõi đời này, ông vẫn nghĩ tôi là người đã rủ rê con ông ấy vào con đường tội lỗi. Tôi có mất đi bao nhiêu tiền đi nữa, không thể nào để ông trước khi ra đi kịp hiểu rằng tôi không phải con người như ông nghĩ. Đó là cái tôi cảm thấy đau đớn hơn nhiều so với những đồng tiền ngày hôm nay do làm ăn không gặp vận mà thằng Hiệp làm mất đi.

Tôi trả số tiền cho người đòi nó để tránh chuyện lời qua tiếng lại, tôi bảo thôi mày lấy số tiền bộ sưu tập Poljot kia của tao làm vốn buôn đồng hồ tầm trung như Omega, Longines..chịu khó săn lùng , có hàng là có khách mua, không cần lãi nhiều, chỉ cần 10 đến 15% một cái thôi. Tháng tao bán cho vài chục cái mày cũng có đủ tiền sống.

Nó cúi đầu, vâng rất yếu ớt.

Tôi gằn giọng hỏi.

- Số đồng hồ đấy thế nào rồi?

Nó nói ngắt quãng, lo lắng.

- Em gửi ở chỗ ông Thích Minh Hiền.

Tôi gầm lên chửi thề.

- Đm.

Hiệp biết bấy lâu nay tôi rất ghét Thích Minh Hiền, nó dấu không cho tôi biết, nhiều năm qua nó là đệ tử thân thiết với Thích Minh Hiền, còn được sư Hiền ban cho pháp danh là Quang Tuệ.

Tôi lặng người vì giận, đó là cái giận thứ hai với nó sau cái giận ngày xưa nó không thanh minh với bố nó về tôi....

http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2021/03/an-oan-thich-minh-hien-phan-3.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét