Một ngày nọ, Khổng Tử đang đọc sách ở nhà trước thì nghe tiếng tranh cãi ồn ào ở ngoài sân, mỗi lúc một to hơn. Thấy vậy, Khổng Tử bèn đi ra xem, mới biết là đang có tranh luận giữa một học trò của ông với một vị khách lạ.
Vị khách ăn vận rất khác thường: trang phục toàn một màu xanh lá, sắc mặt cũng xanh.
Lúc này, vị khách đang chất vấn người học trò của Khổng Tử. “Nghe nói ngài là học trò của Khổng Tử, chắc là học vấn của ngài phải cao lắm. Vậy thì ngài cho ta hỏi: một năm có mấy mùa? Nếu ngài trả lời đúng, ta sẽ dập đầu quỳ lạy ngài. Còn nếu trả lời sai thì ngài phải bái lạy ta”.
Người học trò của Khổng Tử đáp: “Một năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông! Điều này ai cũng biết, cớ gì phải hỏi ?”.
Vị khách kia cãi lại: “Sai ! Một năm chỉ có ba mùa !”.
Người học trò của Khổng Tử cảm thấy thực sự là kỳ quái nói: “Rõ ràng là một năm có bốn mùa, sao ngươi lại nói là có ba mùa ?”
Vị khách lắc đầu, một mực khẳng định: “Chỉ có ba mùa”.
Khổng Tử nhìn người khách rồi nói: “Ba mùa !”
Nghe câu trả lời của Khổng Tử, vị khách khoái chí cười to, đòi người học trò của Khổng Tử bái lạy, rồi ông ta mới chịu bỏ đi.
Sau khi vị khách rời đi, người học trò của Khổng Tử vẫn còn ấm ức, nên thắc mắc với ông: “Thưa thầy, con có điều chưa hiểu, một năm rõ ràng là có bốn mùa, sao vừa rồi thầy lại nói là chỉ có ba mùa ?”
Khổng Tử nói: “Con không thấy hắn ta sao? Đó là một con châu chấu biến hóa mà thành. Một năm, châu chấu chỉ sống có ba mùa: xuân, hạ và thu, nên nó đâu biết có mùa đông ? Con tranh luận với một kẻ như nó, thì chẳng phải là không bao giờ có kết cuộc sao ?”
[Nguồn chuyện: FB Luong Huy-Le]
*****
VĨ THANH :
- Trước khi đọc chuyện này, nhà cháu thấy mấy chuyện phi lý, thì kiểu gì cũng phải lao vào cãi cho ra nhẽ.
- Sau khi đọc chuyện này, thì nhà cháu thấy chuyện phi lý đến mấy thì cũng kệ.
Chẳng hạn, nhà cháu cũng vừa kệ, khi nghe một thằng “địa phương tiểu quan” ở bàn nhậu bên cạnh ra sức tán tụng cái lễ hội áo dài đang diễn ra trong “mưa dầm gió bấc” ở nước Huệ là “tuyệt vời, ý nghĩa, đúng thời điểm…”. Mặc cho đám bạn nhậu của hắn nói là “chỉ có điên mới đày con người ta mặc áo dài ra phơi giữa phố trong cái lạnh thấu xương và mưa tối tăm mặt mày ở Huế lúc này”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét