Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2020

1888 - Báo chí kiểm duyệt – Cái thây ma được tắm nước hoa


Viết nhân ngày Báo Chí Cách Mạng Việt Nam. Thật ra báo chí VN chưa hề cách mạng.
Chữ cách mạng ở đây tôi dùng theo quan niệm của những người cộng sản. Họ tuyên bố theo Mác xít (chủ nghĩa Mác) và luôn luôn khẳng định rằng, chủ nghĩa Mác là kim chỉ nam cho mọi hành động cách mạng. Kể cả khi họ thêm cái đuôi Lê nin vào chủ nghĩa Mác.
Trớ trêu là tôi từng nghe nhiều ủy viên Trung ương có học vấn nói rằng, “làm gì có Mác xít, chỉ có chủ nghĩa Mác mít mà thôi”. (Mác mít, chơi chữ theo tiếng Pháp marmite là cái nồi nấu cơm).
Trong lĩnh vực báo chí, tôi chưa hề thấy có chút gì mang hơi hướm của những tư tưởng của chính Các Mác về lĩnh vực này. Vì thế, tôi cho rằng báo chí của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam không hề là “cách mạng”. Họ đã đánh tráo khái niêm để lừa mị. Có chăng chỉ có thể gọi là Báo chí của đảng Cộng sản mà thôi. Gọi ngày báo chí cách mạng thật giả dối.
Theo Mác, báo chí phải được tự do. Ông nói, “ở đâu có báo chí ở đó có tự do báo chí”. Ông còn nói một cách hùng hồn rằng: “Báo chí tự do, đó là con mắt sáng suốt của tinh thần, của nhân dân, là hiện thân sự tin cậy của nhân dân đối với bản thân mình, là những dây liên hệ biết nói, gắn liền các cá nhân với nhà nước và với toàn thế giới…
Báo chí tự do, đó là sự sám hối công khai của nhân dân trước bản thân mình, mà lời thú nhận thật tâm, như mọi người đều biết thì có khả năng cứu rỗi. Báo chí tự do là tấm gương tinh thần, trong đó nhân dân nhìn thấy bản thân mình. Còn sự tự nhận thức là điều kiện đầu tiên của sự sáng suốt. Báo chí tự do – đó là tinh thần nhà nước (công dân) mà mọi túp nhà tranh đều có được với những chi phí thấp hơn là phương tiện thắp sáng. Báo chí tự do là toàn diện, nơi nào cũng có mặt, cái gì cũng biết…”


Ảnh minh họa: Các Mác và báo chí. Nguồn: Redflag

Ông phân loại, chỉ có hai loại báo chí: “Báo chí tự do và báo chí bị kiểm duyệt”. Ông nói: “Báo chí bị kiểm duyêt là sự quái dị không có tính cách của sự thiếu tự do, đó là con quái vật dược văn minh hóa, cái quái thai được tắm nước hoa. Báo chí kiểm duyệt là biện pháp cảnh sát, thậm chí là biện pháp tồi…. Tệ lớn nhất, tệ giả dối gắn liền với báo chí kiểm duyệt… Điều đó dẫn đến, chính phủ chỉ nghe thấy tiếng nói của chính mình, duy trì sự lừa dối và cũng đòi nhân dân phải ủng hộ sự lừa dối đó. Còn nhân dân sẽ rơi vào tình trạng mê tín chính trị, hoặc hoàn toàn quay lưng với cuộc sống quốc gia, biến thành đám người chỉ sống với cuộc đời riêng tư”…
Còn nhiều, nhiều nữa, những ý kiến của Các Mác, vị tổ sư của cái gọi là chủ nghĩa Mác. Tôi gọi, cái gọi là, bởi vì chính Các Mác đã từng tự giễu mình rằng: Như tôi mà cũng là ísme ư? Ông không nhận tư duy của mình là chủ nghĩa! Bạn có thể tìm thấy thông tin này trong Tâp I, Tổng tập Mác-Ăng Ghen, NXB Chính trị Quốc gia (bỏ Sự thật).
Điều khôi hài là Đảng Cộng sản luôn xưng mình là cách mạng Mác xít, nhưng ta không hề tìm thấy môt mi-li-gam nào tư tưởng của Mác trong cái gọi là báo chí cách mạng Việt nam. Báo chí Việt nam của đảng là báo chí bị kiểm duyệt 100% như quan niệm của chính Các Mác. Ở đây, điều tinh vi là như Mác nói cái quái thai đó lại được Ban Tuyên giáo Trung ương là vị Đại Tổng biên tập, luôn luôn xịt nước hoa cho chúng!
Tôi nghĩ rằng Đảng nên thả ngay những nhà báo đang bị nhốt trong tù vì đã làm báo chí tự do, mà chính Các Mác rất cổ súy.
Hãy có một Luật Báo chí, không phải để quản lý mà là để thực hiện thật thà theo quan niệm của Mác. Theo Mác, báo chí tự do là của nhân dân. Đảng tước đoạt quyền làm báo tự do của dân, thật sự là phản bội Mác, phản bội cả nhân dân của mình.

Như Mác nói. Hãy chấm dứt sự “lừa dối”!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét