Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2020

2011 - KHALIL GIBRAN


Kahlil Gibran Residence

Khalil Gibran, thi sĩ người Liban. Ông sinh ngày 6 tháng 1 năm 1883 tại Syria-Balan, ông mất 10 tháng 4 năm 1931 (48 tuổi) tại New York - Mỹ. Ông nổi tiếng trong hai tác phẩm thơ: The Prophet và Broken Wings.

The Prophet được phổ biến và nổi tiếng trong những năm 1930 và một lần nữa trong trào lưu chống văn minh xã hội vào những năm 1960.

Khalil Gibran là một trong ba nhà thơ có sách bán chạy nhất của mọi thời đại cùng Shakespeare và Lão Tử.

Trần Mộng Tú chuyển dịch hai bài Thơ nổi tiếng của Thi Sĩ trong The Prophet, mà hầu hết người yêu Thơ đều đã đọc qua.


Hôn Nhân


Hãy yêu nhau hôm nay và mãi mãi
Ở bên nhau cho tới ngày thinh không Chúa gọi
nhưng chúng ta sẽ không trói buộc nhau
tình như gió nhởn nhơ ca hát
giữa khoảng cách hai ta
không một vướng mắc nào

Cho nhau trái tim
nhưng đừng cất giữ
đừng biến nhau thành sở hữu riêng tư
hồn là bờ bãi
tình yêu là biển
hãy để biển luân lưu hạnh phúc
giữa hai bờ.
Ta sẽ rót cho nhau đầy chén rượu
nhưng này em ta chẳng uống chung ly
mỗi giọt rượu một hương thơm riêng biệt
mỗi chiếc ly riêng ánh pha lê
Anh sẽ sẻ cho em chén cơm anh có
em đơm cho đầy vào bát của anh
nhưng ta sẽ chẳng cùng ăn chung bát
một bát cho em một bát cho anh
Như bản nhạc cùng rung lên bài hát
mỗi nốt đàn có một tiết tấu riêng
nốt thấp nốt cao từng phần âm điệu
như tính tình anh và hạnh kiểm em

Như cây cột trong nhà thờ riêng rẽ
đứng cách nhau cả một bức tường
mỗi chiếc cột có riêng một góc
vẫn chung vai giữ vững giáo đường

Anh sẽ là cây tùng cho em là liễu
mình mọc cạnh nhau
nhưng không lấn sang nhau
trong một chỗ riêng tư ta càng gần gũi
không lấy bóng mình mà che mất đời nhau.


On Marriage


Author: Kahlil Gibran

You were born together, and together you shall be forevermore.
You shall be together when the white wings of death scatter your days.
Ay, you shall be together even in the silent memory of God.
But let there be spaces in your togetherness,
And let the winds of the heavens dance between you.

Love one another, but make not a bond of love:
Let it rather be a moving sea between the shores of your souls.
Fill each other's cup but drink not from one cup.
Give one another of your bread but eat not from the same loaf
Sing and dance together and be joyous, but let each one of you be alone,
Even as the strings of a lute are alone though they quiver with the same music.

Give your hearts, but not into each other's keeping.
For only the hand of Life can contain your hearts.
And stand together yet not too near together:
For the pillars of the temple stand apart,
And the oak tree and the cypress grow not in each other's shadow.

CON CÁI


Con của bạn đâu phải là con bạn.
Chúng là con trai con gái của đất trời
Chúng vào đời lối qua nhà bạn
Nào phải đâu chúng từ bạn mà ra

Chúng ở chung nhưng thật sự không phải của ta
Hãy cho chúng yêu thương nhưng đừng cho tư tưởng
Chúng có tư tưởng riêng tự bộc ra
Cho chúng ngôi nhà nhưng đừng khép cửa
Để linh hồn chúng có chỗ bay xa
Hồn chúng sẽ bay tới căn nhà khác
Bạn sẽ không thể vào được dù trong giấc mơ hoa

Hãy cố nương theo
Nhưng đừng bắt chúng giống mình
Vì ngày hôm qua không thể là ngày hôm nay
Chẳng ai muốn đi lùi về quá khứ
Ngày đã qua đi đừng cố giữ

Bạn là cây cung con bạn đặt mũi tên trên đó
Người xạ thủ vươn mình nhắm đích thật xa
Cái vạch nhắm trên con đường vô định
Cung hãy hân hoan uốn mình cùng xạ thủ
buông ra cho mũi tên lao xa

Người xạ thủ dẫu yêu đường tên bay xa tít
vẫn nhớ một thời cung đã cho nương thân.


On Children Poem


Your children are not your children.
They are the sons and daughters of Life’s longing for itself.
They come through you but not from you,
And though they are with you yet they belong not to you.

You may give them your love but not your thoughts,
For they have their own thoughts.
You may house their bodies but not their souls,
For their souls dwell in the house of tomorrow,
which you cannot visit, not even in your dreams.
You may strive to be like them,
but seek not to make them like you.
For life goes not backward nor tarries with yesterday.

You are the bows from which your children
as living arrows are sent forth.
The archer sees the mark upon the path of the infinite,
and He bends you with His might
that His arrows may go swift and far.
Let your bending in the archer’s hand be for gladness;
For even as He loves the arrow that flies,
so He loves also the bow that is stable.

(Kahlil Gibran, The Prophet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét