Thứ Năm, 10 tháng 6, 2021

6667 - Con Lu

Người Buôn Gió


Ngày ấy mẹ cho tôi đi phiên chơ Mơ bằng tàu điện. Từ mấy hôm trước mẹ đã nói đợi phiên chợ Mơ để mua mấy cây về trồng cho mát. Ở cổng chợ đường vào bên chỗ bán cây cảnh. Tôi thấy một bà già ngồi ven cổng hai tay đang giữ một con chó nhỏ. Con chó bé tí lông tơ vàng óng, mắt nó đen lay láy. Mẹ nói - con thích con chó ấy không , mẹ mua về nuôi - Tôi gật đầu. Thế là tôi có con chó con ấy. Bố tôi đặt tên nó là Lu.

Mỗi khi trời chuẩn bị mưa, sấm chớp nhì nhằng. Con Lu không màng ăn, nó cứ nhìn trời mà tru hay rên ư ử. Bố tôi mắng Lu, tôi bao che cho nó.

- Nó nhớ nhà đấy bố ạ.

Con Lu lớn nhanh, tôi đi đâu nó hay đi theo. Sáng đi học tôi phải xích nó vào chân giường, mặc kệ nó giằng giật để đòi theo. Vì có lần tôi đã muộn họn vì nó, hôm ấy nó theo tôi đến tận cổng trường. Các bạn nói, tôi quay lại mới biết nó âm thầm đi theo mình từ bao giờ.

Rồi một hôm công an rất nhiều ập đến nhà tôi, họ khám xét và mang đi nhiều thứ, có cả bố tôi. Lúc đi bố quay người nói với mẹ.

- Mình cố gắng nuôi các con giúp anh.

Mẹ tôi rất cố gắng, nhưng nuôi 6 đứa con ở cái thời gạo châu, củi quế, tem phiếu. Mà gia đình tôi không ai làm nhà nước, chẳng có tiêu chuẩn gì. Gạo đong từng bữa. Có lúc đổ nước vào xong đun sẵn chờ gạo, mà gạo ở đâu thì lúc ấy còn chưa biết, ở đâu đó, ở mẹ mua về, đợi chị đi vay, hay anh được người ta trả công bằng gạo.
Con Lu gầy đi vì thiếu ăn, tất nhiên sẽ là vậy. Vì chúng tôi cũng đủ ăn đâu. Một hôm mẹ tôi gọi người lái chó đến để bán nó. Tôi khóc như mưa, tôi thương nó lắm. Hôm Trung Thu tôi không có đồ chơi, thèm thuồng nhìn lũ bạn. Tôi về nhà chui vào xó lấy bút vẽ lên giấy những đèn ông sao, đèn kéo quân, mặt nạ, trống. Và cả hình bố đang dắt tôi đi Hàng Mã để mua đồ chơi. Tôi gấp những mảnh giấy đã vẽ ấy cất vào chỗ kín. Tôi tự nhủ khi tôi ngủ dậy , tất cả thứ tôi vẽ sẽ thành sự thật như truyện Cây Bút Thần của Mã Lương. Khi tỉnh giấc , tôi lao đến chỗ cất giấy giở ra, chẳng có gì cả, hình vẽ vẫn là hình vẽ. Nước mắt tôi chảy nhiều, tôi khóc không thành tiếng. Con Lu đến bên tôi, nó liếm nước mắt trên mặt tôi. Nó cũng buồn, tôi ôm nó vào lòng. Có người bạn chia sẻ cũng chóng nguôi ngoai.

Mẹ tôi dỗ dành.
- Thôi bán nó đi để nó hoá kiếp sang kiếp khác, chóng thành người con ạ. Và nhà mình có gì cho nó ăn đâu. Càng để nó càng gầy đi.Phải bán nó để mai đi thăm bố , mai mẹ cho con đi vào với bố nhé.

Con Lu nó trụ bốn chân rít từng cơn, mắt nó nhìn tôi cầu cứu khi người lái chó thòng cái thòng lọng vào cổ nó lôi đi.
Tôi không dám nhìn nó nữa, chạy vội lên giường nằm , ôm mặt khóc.

Mấy hôm sau tôi đi lang thang tìm nó, tôi đi lếch thếch lên chợ Long Biên, ngày đó chợ mua bán chó họp gần cầu, trong những cái lồng sắt bao nhiêu chú chó nằm buồn bã, không thấy Lu đâu.

Tôi đi qua Ô Quan Chưởng thấy có hàng cầy tơ bảy món. Mùi chả thơm phức, trong nhà đám người ăn nhồm nhoàm. Ở trên cái móc có cái đầu chó nhe răng trắng nhởn.

Lúc nào nhớ Lu tôi lại đi tìm nó ở các lồng chó ở chợ.

Mấy năm sau bố tôi về, nhà tôi lại khấm khá. Bố cho tôi tường mua sách đọc thường xuyên. Tôi mua được cuốn Con Bim Trắng Tai Đen. Đọc xong vừa thương con Bim, vừa nhớ con Lu. Tôi khóc đến mức bố tôi mắng là thằng đồng cô lai gái. Tôi đưa sách cho bố nói - Bố xem đi có thương không ?. Bố đọc một mạch từ chiều đến tối. Quên cả cơm chiều. Đọc xong bố trả tôi nói- Các cụ nói, khuyển mã chi tình con ạ. Nghĩa là con chó và con ngựa là giống tình cảm trung thành với người nhất. Con khóc khi đọc truyện này là tốt. Đấy là xúc động, mà muốn là người tốt thì phải biết xúc động.

Lúc ấy tôi không biết xúc động là gì, sau này lớn tôi ít xúc động vì cuộc sống cần thực tế quá. Bởi thế tôi chưa thành người tốt như bố tôi hy vọng.

http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2021/06/con-lu.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét