Vụ anh Cảm cựu giám đốc CDC Hà Nội được 500 anh em Giáo sư, Tiến sĩ, Bác sĩ đồng loạt xin giảm án với lý do anh là người tận tâm với công việc, chuyên môn tốt… cho thấy rằng anh Cảm chính là một nạn nhân của chế độ, đen thì nhập kho chứ đỏ thì có khi thành anh hùng lao động thời kỳ mắc dịch chứ chả đùa.
Sở dĩ anh được anh em, đồng chí, toàn trí thức hàn lâm trong giới y khoa và dịch tễ thương xót là do họ chỉ nhìn thấy một mặt của tấm huân chương. Mỗi người trí thức, nhất là cán bộ xã nghĩa, nằm trong hệ thống đều là tù nhân dự khuyết.
Người cán bộ thời nay không thể vừa tài năng vừa tử tế mà lại trung thành được. Người tài thì tham mà người có tử tế thì ngu, thế mới éo le. Các đồng chí chức to, có tài, thì thực ra là chưa bị lộ mà thôi.
Đã dấn thân vào quan trường thì đương nhiên phải tham nhũng. Bởi tham nhũng là để kiếm sống, chứ lương TBT mới gần 20 ‘củ’ thì cán bộ sống bằng khí trời và quang hợp, nếu không được nhân dân tin yêu, nuôi nấng, gọi một cách tế nhị là xã hội hoá tiền lương cho anh em quan lại.
Thời buổi bây giờ muốn tiến bộ, thành đạt thì ngoài hồng và chuyên thì cần phải có ‘tài’, tài ở đây là tiền ý. Không có tiền chạy chức thì cùng lắm chỉ làm culi cao cấp, cỡ phó phòng cấp Sở hoặc phó chủ tịch xã. Nếu không thì cũng phải có ô dù nâng đỡ, lúc đó không phải chạy tiền nhưng bản chất là cũng là sự mua bán, ân huệ của ô dù với cấp trên của đương sự.
Công bằng mà nói, bần nông chúng ta nếu rơi vào vị trí của anh Cảm thì cũng phải đục đẽo như anh thôi. Lý do như trên. Ngoài ra, với tình hình nước sôi lửa bỏng của dịch bệnh, được phép bỏ qua nhiều quy tắc đấu thầu, thì việc thổi giá, đục đẽo là đương nhiên phải có. Việc này mình đã viết tút dự báo khi mới có dịch. Dịch bệnh là cơ hội cho cánh tả và CS trỗi dậy cũng là cơ hội cho anh em đục đẽo mà nhân dân vẫn tin yêu.
Vấn đề là cơ chế nó tạo điều kiện cho quan lại ăn tiền. Nếu làm quan mà lương 15 ‘củ’ thì lấy đâu ra cán bộ? Vì thế, tham nhũng là phần thưởng cho cán bộ, là động lực cho anh em phấn đấu tiến thân và cống hiến. Vấn đề là tham nhũng tới mức độ nào để an toàn và quan hệ với những ai để không bị làm củi mà thôi.
Vì thế 99,69% anh em quan lại là củi dự khuyết hết. Anh Cảm không ngoại lệ, anh phải hi sinh sự nghiệp để giữ uy tín cho chế độ được phần nào. Để nhân dân tin rằng bác cả đốt lò không có vùng cấm.
Ngành y tế lâu nay vẫn có tiếng là dễ đục đẽo thiết bị y tế. Chứng tỏ đây là bất cập lớn của ngành. Thông thường, quan lại vẫn kiếm ăn nhất khi đầu tư xây dựng, vì đó là món to để chi tiêu công. Nhưng kiếm tiền qua xây dựng cơ bản giờ cũng khó, vì thổi giá không thể quá 30-50%, ăn bớt quá hay thổi giá quá đều dễ bị lộ. Nhưng với tiền mua sắm thiết bị y tế thì anh em thổi giá từ 300% trở lên là trong tầm tay. Vì thiết bị đặc biệt mua đi bán lại lòng vòng thậm chí chính hãng bên giãy chết cũng sẵn sàng nhập hàng Tàu về dán mác Tây để giúp anh em thổi giá. Chính vì chuyện đó nên anh Cảm phải vào lò để răn chúng. Khi có tin anh Cảm và các anh em vào lò thì lập tức CDC các tỉnh đều công bố giá máy móc y tế tụt xuống khủng khiếp, thậm chí có tỉnh còn MƯỢN được máy của nhà cung cấp. Doanh nghiệp bây giờ tốt bụng quá!
Sau vụ anh Cảm thì một mớ BS khác vào lò như lãnh đạo BV Bạch Mai, Viện Tim HN… Nếu mà cứ mò vào thanh tra tất cả các BV và các CDC về thiết bị y tế thì chắc cũng hết sạch cả cán bộ lãnh đạo, lấy ai chống dịch nữa? Thế nên chắc bác cả chỉ giơ cao đánh khẽ?
Quay lại chuyện các GS, TS, BS xin giảm án cho anh Cảm. Mình cho là hầu hết họ đều làm trong các Viện, BV, CDC nhà nước. Cùng là trí thức hàn lâm ngành y chắc họ đều thấy bóng dáng mình trong đó nên đứng ra xin cho đồng chí?
Nhưng sống dưới chế độ này thì ai cho quan làm người lương thiện?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét