Nguyễn Thông
Muốn biết trình độ, đẳng cấp của một nền y tế quốc gia, không cần phải mất công đọc sách, tìm hiểu, nghe đài, coi tivi, tranh luận với các dư luận viên "ăn cây nào, rào cây ấy"... Bạn chỉ cần tới các tiệm thuốc tây, ra các chợ đầu mối thuốc tây (như chợ Tô Hiến Thành ở quận 10, Sài Gòn chả hạn) thì rõ ngay.
Nếu hỏi mua thuốc do Nga, Cuba (được các bác nhà ta tôn vinh có nền y tế hàng đầu thế giới), có nói mỏi mồm, đi mỏi chân, tìm mỏi mắt cũng vẫn bặt bóng chim tăm cá, có khi còn bị mấy cô bán thuốc cười đểu hoặc đuổi thẳng cánh. Tôi chẳng thèm nói sai, ông bà nào không tin cứ tới chợ thuốc Tô Hiến Thành một lần thử coi.
Còn thuốc Tàu, không phải không có, chủ yếu dạng đông trùng hạ thảo, hoặc thuốc ho kiểu thuốc Bối mẫu của Hồng Kông. Thuốc đông y Tàu cũng không có chỗ ở những nơi này, phải về phố Triệu Quang Phục, Hải Thượng Lãn Ông.
Nhưng muốn tìm thuốc xuất xứ từ đám "giãy chết" Đức, Anh, Ý, Pháp, Úc, Thái Lan, Mỹ, Nhật, Hàn... chỉ sợ không đủ tiền mà mua.
Danh tiếng, giá trị của thuốc không phải nhờ sự tuyên truyền có định hướng, nhờ báo chí tivi mậu dịch mà ở tự bản thân nó và nơi sản xuất nó, ở sự tin tưởng lâu nay của người dùng.
Giá như thương hiệu bà Giằng hoặc dược phẩm Tâm Bình chế vắc xin, có khi còn đáng tin tin.
Vắc xin cũng vậy. Rồi lại ế chỏng gọng mất thôi, dù đang rất cần rất thiếu.
Thực hiện một chính sách, một chi tiêu, mua sắm quốc gia liên quan tới vận mệnh hàng chục triệu người, cần phải dẹp chính trị và các âm mưu sang một bên, kẻo mất cả chì lẫn chài, tôi bảo thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét