Thứ Năm, 18 tháng 2, 2021

4973 - XEM KẺ CƯỚP NƯỚC LÀ “ANH EM”, CỐ TẬT KHÔNG THỂ SỬA ĐƯỢC CỦA ĐCS




Với người dân Việt Nam, thì cho dù đó là ngày những người lính VNCH ngã xuống vì Hoàng Sa hay những người lính của quân đội CS đã ngã xuống vì chống lại quân bành trướng Phương Bắc đều được tưởng nhớ như nhau. Đây là điều ai cũng nhận ra. Cũng phải thôi, với dân thì tổ quốc là trên hết. Không quan trọng thành phần xã hội, không quan trọng ý thức hệ, chỉ cần biết anh hy sinh cho đất nước là anh được tôn vinh. Đấy là lòng dân.

Tuy nhiên với ĐCS thì họ không như vậy, họ đề cao ý thức hệ nên khi họ bắt tay với Trung Cộng, họ đã chà đạp lên công lao những con người phải hy sinh xương máu vì tổ quốc.
Cuộc chiến biên giới phía bắc 1979 là cuộc đối đầu lớn nhất giữa CS Tàu và CS Việt. Tuy rằng trên mặt trận tuyên truyền thì Tàu gọi cuộc chiến đó là “dạy Việt Nam một bài học” nhưng thực chất đó là cuộc xâm lược cướp nước. Theo ước tính của Phương Tây phía Tàu có khoảng 28.000 người chết và hàng chục ngàn người bị thương, trong khi đó phía Việt Nam khoảng 8.000 người chết và 12.000 người bị thương. Rõ ràng quân Tàu đông hơn với 600.000 quân nhưng vấp phải sự kháng cự quá rát của quân Việt Nam và kết quả chết và thương vong đã nói lên sự thiện chiến của phía Việt Nam. Đó là lí do tàu rút quân về vì họ thấy nuốt miếng mồi này không trôi chứ chẳng phải họ “thử sức chiến đấu” của quân đội nước họ đâu. Thử chỉ là mục đích phụ, mục đích chính vẫn là cướp nước.
Pháp đánh Việt Nam mục đích là để giữ thuộc địa, có thể xem họ cướp nước cũng được nhưng gọi thế cũng có phần khiên cưỡng. Thực tế, Pháp chỉ muốn đánh bật Việt Minh lấy chủ quyền trao cho triều đình nhà Nguyễn chứ họ không lấy đó làm lãnh thổ của nước Pháp. Với Mỹ thì họ đến Việt Nam chỉ muốn chặn sự lớn mạnh chủ nghĩa CS ở Đông Nam Á chứ họ không có ý định cướp một tấc đất nào của Việt Nam cả. Đó là điều không thể phủ nhận. Nhưng với Tàu thì khác, nếu giả sử quân đội CS Việt Nam không đẩy lùi quân Tàu về thì 6 tỉnh biên giới phía Bắc hiện nay là một phần của tỉnh Vân Nam rồi.
Như vậy nếu nói quân cướp nước thực sự trong 3 cường quốc trên thì chỉ có Tàu mới thực sự là cướp đúng nghĩa. Trong sử thì CS không ngần ngại gọi Pháp và Mỹ là quân cướp nước, và họ có huân chương chống Pháp, huân chương Chông Mỹ, tuy nhiên huân chương chống Tàu thì không. Ngược lại họ còn gọi quân cướp nước là “anh em”. Với cách gọi ấy, ĐCS Việt Nam đã phản bội lại anh linh của những chiến sĩ đã hy sinh vì gìn giữ vùng đất thiêng liêng của tổ quốc. Câu hỏi đặt ra là, Tàu có gì để CS Hà Nội không xem là quân cướp nước? Họ có ý thức hệ giống nhau thôi. Nghĩa là vì ý thức hệ ĐCS xem nhẹ tất cả, xem nhẹ chủ quyền quốc gia, xem nhẹ sự hy sinh của đồng bào, và xem nhẹ chính xương máu người lính đã chấp nhận làm lá chắn cho đảng.
Giá trị của ĐCS là vậy, lịch sử là bài học mà có lẽ ĐCS không bao giờ chịu học. Chỉ có dân thì cần phải học, rằng ĐCS sẽ không bao giờ đặt quyền lợi dân tộc và quyền lợi quốc gia lên trên quyền lợi của nó. Không bao giờ. Dân tộc này muốn trường tồn thì bài toán lớn nhất phải là tìm cách giải quyết ĐCS. Dù cho đến bao lâu, dù cho mất bao công sức, dù có hy sinh đến đâu cũng cần phải giải quyết dứt điểm cái ý thức hệ nguy hiểm này. Đất nước này cần tạo ra một nhà nước, nơi mà chỉ dung nạp những đảng phái chính trị biết đặt quyền lợi quốc gia và quyền lợi dân tộc lên trên hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét