Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020

2117 - Hãy xứng đáng với slogan (1)

Tôi là độc giả của báo Quân Đội Nhân Dân từ rất lâu. Khi tôi mới 12 tuổi, anh trai trên tôi đặt mua báo QĐND theo năm. Cứ hàng sáng người đưa báo là một ông già lặng lẽ đến cửa nhà tôi thả qua khe cửa tờ báo QĐND. Bây giờ tôi không biết, ngày đó kỹ thuật in lạc hậu lắm. Báo giấy in đen trắng. Đến ngày chủ nhật báo mới có chữ đỏ trên trang nhất. Anh cũng mua cả tạp chí văn nghệ quân đội, Tuần Tin Tức nữa. Ngày ấy tôi say sưa với những câu truyện ngắn trên tạp chí VNQĐ và những bài báo đanh thép, hào hùng về những tinh thần anh dũng của chiến sĩ Việt Nam trên tuyến đầu biên giới, những người lính phong trần ở biên giới phía Nam.
Tôi vẫn nhớ in phiên hiệu đơn vị, từng người đồng đội, từng vị chỉ huy, thỉnh thoảng trong vòng 5 năm khi ra quân, tôi vẫn đến đơn vị thăm những vị chỉ huy nào mà tôi có tình cảm. Với tôi quân đội nhân dân Việt Nam vẫn là một phần ký ức đẹp mà tôi đã sống. Tôi vẫn nhớ những lần về phép, lên trên xe mọi người nhường chỗ, phụ xe không lấy tiền. Anh ấy nói nhẹ nhàngBỗng nhiên năm 89 anh tôi đột ngột không mua tờ báo nào nữa. Tôi cũng không biết lý do thật sự, tôi cũng chả để ý mà hỏi, năm sau tôi vào quân đội. Ba năm sau rời ra quân với món tiền trợ cấp bằng nửa chỉ vàng.
- Chú bộ đội, còn ghế kia kìa ngồi đi.
Tôi cũng nhớ những ngày đơn vị giúp trường học xây bể nước, đào mương cho dân. Những cô học sinh cấp 3 và lính chúng tôi trêu nhau, hẹn hò. Những người dân lén mang bát thịt kho bẽn lẽn xin thủ trưởng cho chúng tôi ăn. Cả trung đoàn chúng tôi có 17 người Hà Nội, con lớp lính đầu quân với tôi có 8 thằng. Hôm đưa tiễn ở Thượng Thanh, Thượng Cát có thằng được người yêu đưa, cô áy khóc như mưa. Nghĩ mà ngộ quá, tôi mới 18 tuổi còn trẻ con lắm, thế mà thằng Tiến ở Hàng Thiếc bằng tuổi tôi lại có người yêu đưa tiễn khóc như phim. Anh trai tôi đi cùng một anh bạn buôn ở chợ giời tiễn tôi đi, hai người đàn ông đó chỉ lặng lẽ hút thuốc lá nhìn chúng tôi lên xe. Có lẽ trong 8 thằng Hà Nội đi nhập ngũ hôm ấy, có trường hợp tôi là lặng lẽ nhất.
Hôm nay tôi kể lể những dòng này, để muốn nói với quý báo QĐND rằng. Một phần từng là người lính trong tôi chưa bao giờ phai nhạt, dù có đến gần 20 năm đã qua.
Hồi ấy chúng tôi đọc trơn tuột những câu Trung với nước, Hiếu với dân... có lẽ nếu bây giờ tôi khó đọc được như vậy vì có chủ thể đã thay đổi. Cũng như giờ tôi mới hiểu sao anh trai tôi không đặt mua báo QĐND nữa.
Báo QĐND có slogan: "Vì nhân dân phục vụ".
Có lẽ duy nhất dòng chữ này với cái tên báo là còn nguyên. Cũng như bữa cơm lính ngày ấy có hai bát cơm vơi, vài cọng rau luộc. Đêm đến đói quá, thằng Ái ở Khâm Thiên mang chăn ra nhà dân gõ cửa nằn nì xin đổi lấy bánh gai, bánh vừng vòng. Nhìn vẻ năn nỉ của nó nài thêm cái bánh với chủ nhà. Tôi ứa nước mắt khóc vì tủi thân phận lính khi nó dúi cho tôi chiếc bánh gai. Bữa cơm ngày nay lính ăn không hết, thịt dầy như ngón tay, phụ cấp mua được gần 20 bao thuốc lá, chúng tôi chỉ mua được 2 bao, mà cũng chả kịp lĩnh vì căng tin lĩnh hộ trừ nợ.
Nhiều thứ trong xã hội đã đổi thay, có những tiến bộ về đời sống vật chất so với 20 năm trước là rất nhiều. Người lính về vật chất đầy đủ hơn, người dân cũng có nhiều tiện nghi hơn...
Nhưng về tình nghĩa, khó mà nói hơn so với trước kia. Nhiều nhà xã hội học nghiên cứu cho rằng đó là quy luật của kinh tế thị trường.
Xã hội là vậy, thế còn quân đội NDVN thay đổi vật chất, có thay đổi tinh thần không. Còn vì nhân dân phục vụ không?
Hay phục vụ làm viễn thông, kinh doanh xăng dầu, ngân hàng , xây dựng và phục vụ nhân dân trên báo bằng các thêm mục ''chống diễn biến hòa bình''

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét