Hoàng Hoành Sơn
Trang bìa Báo cáo Đồng Tâm, của Phạm Đoan Trang và Will Nguyễn, phiên bản thứ ba, công bố ngày 25-9-2020.
Báo Nhân Dân, ngày 13/10/2020, mục bình luật phê phán đăng bài “một nhiệm vụ cấp bách, thường xuyên”, có viết: “Nhìn rộng ra có thể thấy không chỉ trên BBC, mà việc thông tin thiếu thiện chí, chống phá chế độ, bôi nhọ lãnh đạo Đảng, Nhà nước Việt Nam, xuyên tạc, chống phá Đại hội XII cũng giữ vị trí nổi trội trên trang tiếng Việt của RFA, VOA, Nguoi-Viet...
Tất cả đã tạo nên mê hồn trận của thông tin bịa đặt. Nhân danh “lý luận”, họ trích dẫn theo lối cắt xén, thủ tiêu tính đúng đắn, giá trị khoa học, khách quan trong nội dung quan trọng của chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đường lối đổi mới của Đảng Cộng sản Việt Nam, bịa ra chuyện “hèn với giặc, ác với dân”. Lấy bộ phận thay toàn thể, biến ngẫu nhiên thành tất nhiên để phủ nhận sự ổn định chính trị, phủ nhận các thành tựu kinh tế - xã hội - văn hóa của Việt Nam; tung tin giả, xuyên tạc, bóp méo, bôi đen sự thật nhằm đòi “đa nguyên, đa đảng, dân chủ, nhân quyền, tự do ngôn luận”… (1)
Vâng, trên đây là những lời chém đinh chặt sắt rất mạnh mẽ và cũng đầy dẫy tính ngụy biện của nhà báo Hồng Quang, tác giả bài viết, trong đoạn văn trên, ta có thể thấy nhiều yếu tố cần phải bàn tới. Vậy thực hư thế nào?
Bài viết toát lên một ý chí độc tài, không có tính dân chủ, lại càng không có đề cao tự do ngôn luận. Qua đó có thể phần nào hiểu rõ thứ dân chủ tại VN hiện nay chỉ là pseudodemocracy (dân chủ giả hiệu). Tại sao nói như thế? Rõ ràng là đcsVN đang ở trong nhóm thiểu số thể chế đi ngược lại xu thế dân chủ, cởi mở, tự do của thế giới. Thời đại nào rồi mà VN vẫn mông muội dưới ách độc tài toàn trị, không hề cho dân hưởng các quyền làm người đầy đủ, chứ chưa dám nói là trọn vẹn.
Tại sao bài báo lại nhắc đến việc không được chống phá chế độ? Tại sao phải vỗ mông ngựa nịnh hót, ca ngợi lãnh đạo đảng và nhà nước trong khi họ không xứng đáng; trong khi biết bao nhiêu xấu xa, tham ô, biển thủ của công, bỉ lận bị phanh phui đầy dẫy trên các mặt báo. Cứ lâu lâu thòi ra một đồng chí “đã bị lộ” và còn hơn 5 triệu đồng chí “chưa bị lộ”.
Vậy tại sao phải ca ngợi đảng và nhà nước. Lẽ ra đảng và nhà nước cần cúi đầu cám ơn những đài báo ở nước ngoài đã dám nói thẳng nói thật. Ở trong nước nói ra sự thật sẽ bị bắt, bị đàn áp, nhưng người dân vẫn nói. Và các đài truyền thông như VOA, BBC, RFI, RFA… là cánh tay nối dài, họ đã nói thay tiếng nói người dân. Các cơ quan truyền thông này chính là gương soi cho đcsVN. Đúng ra như người thức thời, đcsVN phải cám ơn những nhà báo và các đài truyền thông này mới phải lẽ. Hoặc đcsVN đang cố che giấu những thủ đoạn tàn ác đối với người dân, bây giờ bị các báo kể trên vạch tên chỉ mặt nên chạm nọc?
Hiện nay không ai biết đích xác con số tù nhân chính trị bị tạm giam, giam giữ hay quản thúc hoặc bị thủ tiêu ở VN. Đối với đảng cộng sản VN, không có cái gọi là tù nhân lương tâm. Biết bao người bị bắt giam vô cớ chỉ vì những luật lệ tối nghĩa và hàm hồ ở VN. Chỉ cần đăng bài mạng xã hội nói lên hiện trạng tham nhũng, đạo văn, bất công, cướp đất đai, tố cáo tội ác giết người man rợ của chính quyền, đều bị hệ thống công an bắt giam tùy tiện, bắt xong mới có lệnh tạm giam hoặc giam giữ không xét xử cả thời gian dài.
ĐcsVN luôn tuyên tuyền VN là một quốc gia dân chủ, nhân quyền, vậy mà ai đấu tranh cho tự do dân chủ và nhân quyền đều bị trấn áp, bắt bớ, bỏ tù với những bản án hết sức nặng nề; đan cử các trường hợp anh Trần Huỳnh Duy Thức, nhà báo tự do Phạm Chí Dũng và Phạm Đoan Trang… và còn rất nhiều người khác đang chịu sự đàn áp dã man của đcsVN. Sao ngược đời vậy?
Muốn nói đến tự do dân chủ trước hết phải nói đến thể chế dân chủ đó phải được xây dựng trên nền tảng đa nguyên, đa đảng cách nghiêm minh và độc lập khỏi chính quyền như nước Mỹ chẳng hạn. Theo nền dân chủ đó, dân đi bầu một cách tự do và bình đẳng. Thiếu yếu tố này chỉ sự cưỡng bách và độc chiếm quyền lực khỏi tay nhân dân. Trước năm 1975, miền Nam VN là một quốc gia độc lập, có tự do có dân chủ và nhân quyền. Vậy khi tấn công miền Nam, cộng sản miền Bắc đã tự ý áp đặt ý chí độc tài cộng sản lên bao triệu người dân nước Nam này. Khi đó họ là người thua cuộc, câm lặng dưới họng súng. Vậy dân chủ, tự do ở đâu?
Loạn ngôn “giải phóng” cũng chỉ là ngoa từ của phe thắng cuộc. Giải phóng gì mà đưa một quốc gia đang phát triển mạnh, là “Hòn Ngọc Viễn Đông”, đang có tự do dân chủ lại biến thành trại cải tạo, tụt hậu về lại nền kinh tế hợp tác xã, tem phiếu; 03 lần đổi tiền khiến dân miền Nam thành những người vô sản, dân lầm than trở lại tệ hại hơn trước thời Pháp bảo hộ? Quý độc giả cứ nhớ lại những thập niên 70, 80, 90 mà xem. VN khi đó bế quan tỏa cảng, dân đói khát rách rưới thế nào. Chỉ riêng một đoạn phim “chuyện người tử tế” cũng phải lén lút chuyền tay nhau coi hoặc kể lại cho nhau nghe chứ nào được phát hành.
Xin lấy ví dụ một “mê hồn trận của thông tin”, nhân danh “lý luận” của bộ giáo dục mà cứ cà giựt như gà mắc tóc. Ngành nhà giáo lẽ ra là những kiến trúc sư kiến tạo khung nhân bản dần trưởng thành theo năm tháng cho trẻ em và các sinh viên, nó lại được bộ GD biến thành những con thiêu thân lao vào kiếm tiền.
Ngày 13/11/2020. Bộ GD-ĐT đề xuất tăng học phí tất cả các cấp học từ năm học tới. Theo đề xuất này, từ năm học 2021-2022, học phí bậc đại học tăng 12,5%. Học phí bậc mầm non, phổ thông tăng 7,5% so với năm học 2020-2021 (2).
Ngày 14/11/2020, Bộ GD-ĐT rút đề xuất tăng học phí chỉ trong một ngày, vì sao? Chỉ 1 ngày sau khi công bố dự thảo nghị định mới đề xuất tăng học phí ở tất cả các cấp học, trước bức xúc của dư luận về thời điểm tăng học phí không phù hợp khi ảnh hưởng dịch COVID-19 và thiên tai, hôm qua 13-11 Bộ GD-ĐT đã hoãn đề xuất này (3).
Và nhờ có “chủ nghĩa Mác - Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh và đường lối đổi mới của Đảng Cộng sản Việt Nam” nên mới sản sinh ra những câu phát ngôn đậm tính triết Mác: như ngày 09/11/2020, báo Đầu Tư đăng lời tổng thanh tra chính phủ Lê Minh Khái trả lời chất vấn của đại biểu Quốc hội: "Việc đánh giá tình hình tham nhũng là hết sức khó khăn, mang tính chất rất là trừu tượng" (4).
Ủa, vậy những người bị chụp mũ cho tội “cường hào địa chủ mới”, tội âm mưu chống phá nhà nước chxhcnVN, trừu tượng hơn cả ngàn lần, vậy mà đảng cộng sản vẫn có thể đàn áp, kết tội, thậm chí bắn chết tại nhà được cơ mà??? Đây hẳn là lý lẽ của một đảng cầm quyền không do dân bầu chọn, chà đạp dân chủ nhân quyền. ĐcsVN nắm giữ quân đội, công an, dư luận viên, họ bịt kín mọi con đường tự do của người dân và giờ đây họ rêu rao lên án những ai: “Lấy bộ phận thay toàn thể, biến ngẫu nhiên thành tất nhiên để phủ nhận sự ổn định chính trị, phủ nhận các thành tựu kinh tế - xã hội - văn hóa của Việt Nam; tung tin giả, xuyên tạc, bóp méo, bôi đen” vân vân và vân vân. Cứ thể như báo Nhân Dân đang nói về chính đcsVN vậy.
Hãy nhìn vào bầu khí chọn người lãnh đạo quốc gia Hoa Kỹ mà xem. Biết bao sự cuồng nhiệt, đối kháng. Mà những đối kháng gay gắt đó chính là yếu tố đưa nước Mỹ trở thành cường quốc trên thế giới, nó thể hiện dân tự nắm vận mệnh mình và làm chủ nơi họ đang sống. Nhờ đối kháng mãnh liệt mà nước Mỹ nhận ra mọi yếu kém cần thay đổi, xóa đi những kỳ thị, chỉnh sửa những gì còn thiếu sót trong guồng máy chính quyền.
Qua những tiếng nói phản biện mà người Mỹ biết đâu là dân chủ thật, đâu là dân chủ giả, và họ sống chết bảo vệ nền dân chủ đích thực đó. Đúng như James Baldwin đã nói: “Tôi yêu nước Mỹ hơn bất cứ quốc gia nào trên thế giới, chính vì lý do này mà tôi không ngừng đòi quyền chất vấn nước Mỹ”.
Nhờ thế, nước Mỹ đã có một nền giáo dục hàng đầu thế giới, để cho biết bao quan chức cộng sản VN gởi con qua đấy du học, hoặc đi chữa bệnh cũng như đi du lịch.
Lời lẽ nhà báo Hồng Quang của báo Nhân dân còn bộc lộ sự sai lạc trong quan niệm nhà nước pháp quyền không phải theo nghĩa hiện đại mà là thứ pháp chế thời Đông Chu Liệt Quốc do Thương Ưởng đề xuất.
Những ngôn từ kêu gào nào là các thế lực “chống phá chế độ, nào là xuyên tạc, chống phá đại hội XII”. Ông không hiểu sao: Quan nhất thời dân vạn đại. Các nước văn minh dân chủ đảng nào cầm quyền cũng chỉ 4 năm, tối đa 8 năm để có sự cạnh tranh chính nghĩa, luôn đưa đất nước tiến lên phía trước, và quả thật họ đã làm được. Nó minh chứng con đường các nước dân chủ đang đi là đúng đắn theo xu thế thời đại.
Vậy tại sao đcsVN lại cứ muốn độc tài thể chế? Dân chủ ở đâu, nhân quyền ở đâu? Ở VN, bầu cử chỉ là trò láo khoét. Đại hội là của đảng viên cộng sản, liên hệ gì đến dân? Thử đếm Quốc hội, tiếng nói đại diện nhân dân, có mấy người không có thẻ đảng. Có nhẽ chỉ vài ông linh mục quốc doanh, nhà sư yêu nước và đại biểu một vài tôn giáo gọi là cho đầy đủ mâm bát, chứ toàn bộ đại biểu Quốc hội đều là đảng viên cả. Vì lẽ đó mà tệ nham nhũng lan tràn không kiểm soát được, một thể chế đã mục nát từ gốc đến ngọn.
Đang khi ai cũng biết yếu tố thứ hai trong một thể chế dân chủ là pháp trị. Nhưng mà pháp trị theo cơ chế bầu cử dân chủ, chính quyền, đa nguyên, đa đảng phải dựa trên tam quyền phân lập: Tư pháp – Hành pháp – Lập pháp.. để tất cả đều vận hành trên một nguyên tắc pháp quyền. Dân thật sự làm chủ khi được đặt trên nền tảng luật pháp.
Nhờ luật pháp là vòng khiên tỏa bảo vệ các giá trị đạo đức, nhân quyền, tự do, dân chủ đồng thời biểu lộ tính bình đẳng trước pháp luật. Không có chuyện miễn giảm tội trạng vì có công cách mạng, cũng không có chuyện con ông cháu cha, thái tử đỏ đen, đút lót chạy chọt gì cả. Luật chi phối mọi người kể cả tổng thống, thủ tướng, không ai có quyền trên luật. Ở đây muốn nói đến một nền pháp trị ở các nước văn minh giúp dân hưởng bầu khí tự do, dân chủ và bình đẳng chứ chưa nói đến thứ pseudodemocracy ở các nước độc tài cộng sản, cách riêng tại VN.
Vậy ở VN, thực hư về nền pháp trị ở đây như thế nào? Như đã nói ở trên, VN đang áp dụng một thứ pháp trị hầm bà lằng. Nghĩa là cóp nhặt đủ chỗ và rồi chỉ có chỉnh sửa, xào nấu để biến thành của mình, nhất là bản hiến pháp VN được sao chép từ hiến pháp của Liên xô cũ. Nó hoàn toàn xa lạ với văn hóa và con người VN.
Nó giống thời pháp trị của Đông Chu Liệt Quốc ở chỗ sự bạo tàn áp đặt luật của nhà cầm quyền lên người dân. Người vô tội vẫn có thể bị xử như có tội. Dân chỉ có cúi đầu câm nín, kẻ nào lên tiếng sẽ bị giết. Vì thế, nền pháp trị ở VN không có:
- Một là tự do: nền pháp trị VN không đề cao nhân quyền, do đó mất đi đặc tính tự do cần có. Như bản hiến pháp VN chẳng hạn. Khi những góp ý về bản Dự thảo sửa đổi hiến pháp 1992, biết bao người dân lên tiếng về điều 4 hiến pháp, trong đó đcsVN tự nhận mình là "lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội". Những người kiến nghị cho rằng: "Nếu Hiến pháp thực sự do nhân dân quyết định thì việc định trước vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội thuộc về một tổ chức chính trị hay một tầng lớp là trái với quyền làm chủ của nhân dân, quyền con người, quyền công dân và ngược với bản chất của một nhà nước pháp quyền" (5).
Điều hiển nhiên ai cũng hiểu: nếu dân làm chủ họ sẽ chọn một chính đảng có chính nghĩa, biết phục vụ công ích, chăm lo đời sống nhân dân. Thế là người dân tin tưởng trao quyền và đảng đó sẽ không lo bị thất bại trong các cuộc bầu cử. Hà cớ gì đcsVN phải vội nhảy vào tự nhận là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Nhận vơ như thế ai dám nói tự đcsVN tổ chức bầu cử sẽ công khai, minh bạch.
Ở VN lại có những thứ luật cười ra nước mắt. Tại buổi làm việc với các bộ, cơ quan ngang bộ về các quy định gây khó khăn, vướng mắc đối với sản xuất, kinh doanh lĩnh vực nông nghiệp, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Mai Tiến Dũng yêu cầu Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn (NN&PTNT) bỏ quy định về Thông tư 02: lợn không được ăn cây chuối, thỏ không được ăn cà rốt (6).
Đỉnh cao chói lọi và đầy trí tuệ của đảng cộng sản VN là đây. Một chính phủ công nghệ 4.0 đi xâm phạm “trư quyền” không được ăn cây chuối; “thố quyền” không được ăn cà rốt. Thú quyền còn bị xâm hại như thế nói gì đến nhân quyền? Hoặc cũng có thể nhà cầm quyền chú trọng thú quyền hơn là nhân quyền. Hoặc dưới thể chế độc tài cộng sản, thú vật còn bị xăm xoi nói chi con người. Có thể nói ở VN mất tự do “đến cả thú kia rừng này” chứ không riêng gì dân chúng.
- Hai là bình đẳng: nền pháp trị VN không thực sự tôn trọng nhân quyền nên cũng mất đi đặc tính bình đẳng. Luật ở VN chỉ có tính chất bao biện, lấp liếm chứ chưa thực sự đi vào lòng dân và không hề để cho dân làm chủ một chút gì cả, kể cả quyền sở hữu. đcsVN bảo đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân; và hậu quả nó là căn nguyên gây ra tham nhũng, khiếu kiện về đất đai kéo dài hết năm này đến năm khác. Những Đồng Tâm, vườn rau Lộc Hưng, Cồn Dầu… Đất đai của toàn dân mà đảng lãnh đạo quản lý, toàn dân là hai chữ mơ hồ, không có “con dân” nào có thể mở miệng kiểm tra đất mà đảng đang chia chác hay dành giật từ tay dân cả; bởi vì phải gom đủ “toàn dân” mới có quyền lên tiếng.
Trong khi đảng quản lý mà không có ông chủ nào ở trên đảng thì nghiễm nhiên đảng là chủ. Đảng muốn lấy phá rừng lấy gỗ lấy đất trồng rừng công nghiệp, đảng lấy đất đai, thu hồi, tịch biên hoặc trả giá rẻ mạt cho dân là quyền của đảng.
Thế là nhờ có đảng cộng sản VN mà các đảng viên từ giai cấp vô sản, bần cố nông, giờ đây trở thành các lãnh đạo đảng viên trung ương, nhà nước có đầy đủ quốc tịch VN cũng như nước ngoài, tài sản nhà cửa ở nước ngoài và dĩ nhiên ở trong nước, đảng viên là đại gia xây toàn biệt phủ và lâu đài. Đảng viên giàu nứt đố đổ vách vì họ độc quyền khai thác mọi nguồn lực kinh tế mà lẽ ra “toàn dân” được hưởng. Tự do ở đâu, bình đẳng ở đâu khi nhân quyền bị chà đạp dã man như thế?
Chúng ta biết rằng dân chủ không chỉ có những nguyên tắc và cơ chế, quan trọng hơn dân chủ còn cần có hệ thống niềm tin và giá trị. Chúng ta thử nhìn vào bối cảnh chung VN để tìm hiểu xem người dân VN có dám biểu đạt được giá trị và niềm tin vào đảng hay không:
Mỗi năm, ngành thanh tra và Kiểm toán Nhà nước phát hiện khoảng 5% ngân sách quốc gia bị chi tiêu không đúng quy định (45 đến 50 nghìn tỷ đồng) và hàng nghìn ha đất sử dụng không đúng mục đích (7).
Tại Hội nghị toàn quốc về công tác quản lý rừng đặc dụng, phòng hộ năm 2020 tổ chức tại TP.Đà Lạt (Lâm Đồng) trong hai ngày 11 và 12.11, ông Oemar Idoe, Trưởng nhóm các dự án môi trường, biến đổi khí hậu, nông nghiệp về hội nhập kinh tế khu vực (Tổ chức hợp tác phát triển Đức GIZ), nhận định: “Năm 2019, Việt Nam đã đạt 14,6 triệu ha đất có rừng với độ che phủ ước đạt gần 42%. Song trên toàn lãnh thổ quốc gia, những khu rừng nguyên sinh còn nguyên chỉ 0,25%” (8).
Hồ Thị Kim Thoa, nguyên Thứ trưởng Công thương, Điều tra riêng của BBC cho biết bà Kim Thoa đang sống tại Paris, thủ đô nước Pháp từ lúc bị Việt Nam phát lệnh khởi tố. Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tống đạt quyết định khởi tố bị can đối với bà Hồ Thị Kim Thoa, cựu Thứ trưởng Bộ Công thương để điều tra về tội "vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát, lãng phí" (9).
Ngày 19.11, Cơ quan CSĐT Bộ Công an cho biết vừa ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và thực hiện các lệnh bắt tạm giam đối với bà Phan Thị Thùy Trang, Phó hiệu trưởng Trường cao đẳng Nghề Cần Thơ; Nguyễn Như Việt, nguyên Trưởng khoa Sư phạm Trường cao đẳng Giao thông vận tải T.Ư và Nguyễn Đăng Thuần, giáo viên Trung tâm đào tạo lái xe Q.12 thuộc Trường cao đẳng Giao thông vận tải T.Ư, để điều tra hành vi giả mạo trong công tác, quy định tại điều 359 bộ luật Hình sự năm 2015 (10).
Một vài trong số muôn ngàn tội trạng của đảng viên cộng sản từ cấp thấp nhất đến cấp cao nhất nói lên điều gì? Mỗi khi có cơ hội ngồi vào một cái ghế quyền lực nào đó là họ đương nhiên dung nạp vào guồng máy bóc lột và bắt đầu tham nhũng, vơ vét cho đầy túi mình và các đảng viên cấp cao khác. Chính cơ chế độc tài quyền lực mà VN hiện nay bùng phát biết bao thảm trạng về kinh tế, xã hội, giáo dục, văn hóa, thảm họa môi trường quá khủng khiếp, thiên tai cộng với nhân họa khiến người dân khốn đốn.
Niềm tin của người dân vào đcsVN dẫn vỡ vụn, họ đã nhận ra chiếc bánh vẽ đcs đã lừa mị họ thế nào. Các giá trị đạo đức, văn hóa, những dân chủ nhân quyền chỉ là lời có cánh, nói xong là bay chứ không có trong hiện thực cuộc sống.
Những gì nhà báo Hồng Quang nói đến như: đòi “đa đảng, đa nguyên, dân chủ, nhân quyền, tự do ngôn luận”. Cần nhớ chúng là những giá trị cả thế giới đang thực hiện thông qua Liên Hợp Quốc trong đó VN là một thành viên đã ký kết công nhận. Đấy là những quyền cơ bản, phải có của một con người. Nó không phải là cơ chế “xin cho”, “ban phát” như từ năm 1975 đến nay.
Hồng Quang là một đảng viên, nên những gì nhà báo này phun ra đều theo tâm lý xin cho như thế. Người dân không đòi mà bắt đcsVN trả lại cho dân những gì đảng đã và đang cướp mất. Bài viết rất cưỡng từ đoạt lý vì ở VN chỉ có độc đảng cộng sản nắm quyền. Người dân không có bất cứ nhân quyền nào trọn vẹn. Các quyền chỉ được ban xuống nhỏ giọt đi ngược lại những gì VN đã cam kết với thế giới.
Do đó, những mỹ từ đảng gán cho người dân đấu tranh đòi quyền tự do và dân chủ như: “cường hào địa chủ mới”, “bán nước”, “phản động” v.v… xin đảng phân tích cho kỹ.
Muốn bán “nước” thì phải có “nước” mới bán được chứ. Dân làm gì có quyền ký công hàm dâng Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung cộng như Phạm Văn Đồng? Dân đâu có lá gan to như đcsVN, đi ký hiệp ước biên giới 1999, dâng không chỉ một tấc mà cả hàng ngàn km đất tổ cho “giặc lạ”.
Muốn làm “cường hào địa chủ mới” phải có tiền thu từ đầu tư bảo kê đánh bạc ngàn tỷ; lỗ lã tiền các công ty quốc doanh đầu tư hàng tỷ đô từ trong nước ra đến nước ngoài; dân làm gì có biệt phủ, quốc tịch Cyprus, hoặc có nhà riêng ở Hoa Kỳ, Châu Âu như các đảng viên VN chứ? Dân đen làm gì có quyền để tham nhũng, tàn hại rừng nguyên sinh, hút kiệt mọi tài nguyên đất nước như đảng viên đcsVN đâu?
Để bảo vệ các quyền lợi thu vén được, đảng đã ra mặt xem nhân dân như kẻ thù. Bằng chứng là nhà báo André Menras, Pháp, sau khi trực tiếp về Đồng Tâm gặp gỡ cụ Lê Đình Kình và mọi người dân ở đây, ông cho biết: “Đồng Tâm sẽ là hình ảnh tiêu biểu cho một chế độ cùng đường, coi nhân dân là kẻ thù.”
Một bằng chứng khác đến từ thiếu tướng Sùng Thìn Cò, ông này phát biểu trong Quốc hội hôm 17/11/2020: “Xin lỗi bộ trưởng, lực lượng công an quá đông”. Thiếu tướng Nguyễn Mai Bộ (An Giang), ủy viên thường trực Ủy ban Quốc phòng và an ninh của Quốc hội, dẫn chứng: theo pháp lệnh về công an xã, hiện có 126.000 công an xã bán chuyên trách, lực lượng bảo vệ phường, xã là 70.000 người, lực lượng phòng cháy chữa cháy là 500.000 người. Do đó ông Bộ chỉ ra số người tăng mà ngân sách phải chi trả thêm là hơn 800.000 người chứ không phải là 500.000, chưa kể chi phí trụ sở, hoạt động..., ngân sách địa phương sẽ không còn cho đầu tư phát triển và an sinh xã hội (11).
Đấy chỉ mới tính riêng cấp xã, lên đến cấp tỉnh mỗi tỉnh có từ 3 ngàn đến 4 ngàn công an chính quy, 10 ngàn dư luận viên trong lực lượng 47; đủ thấy đảng đề phòng nhân dân đến mức nào.
Vâng, chính tiền thân đcsVN vốn là giai cấp vô sản, bần cố nông nên đa phần những lãnh đạo cộng sản cấp cao chỉ là anh thiến lợn hoặc học xong tú tài thời Pháp thuộc. Chỉ biết nhắm mắt làm theo lệnh và cứ thế đánh trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ, để giờ đây họ lại tiếp tục biến thành giai cấp phú, địa, hào mới trong quốc gia cộng sản. Và những kẻ ngu dốt xuất thân từ thành phần bần cố nông nghèo khổ này, một khi lên nắm quyền nó chỉ biết tham nhũng, vơ vét, tàn hại người dân, đất nước mà thôi.
Nguồn: https://www.voatiengviet.com/a/bao-nhan-dan-hong-quang/5673165.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét