Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

348 - Nỗi niềm từ quy hoạch báo chí!


Ông Nguyễn Tiến Thanh, TBT báo Đời sống & Pháp luật. Nguồn: Nguyễn Tiến Thanh

Xin các bạn hãy nhìn kỹ, thật kỹ… tấm ảnh TBT Nguyễn Tiến Thanh đang phát biểu trong buổi nhận các quyết định từ báo xuống Tạp chí. Thanh phát biểu rất chuẩn mực, không sai lấy một dấu “phẩy”. Nhưng nhìn kỹ tấm ảnh này thì thấy nước mắt đang đọng nơi đáy mắt…
Vâng, không rơi nước mắt sao được khi mà chỉ tháng nữa thôi, sẽ có hàng ngàn phóng viên, trong đó chắc phải quá nửa là đã có thẻ… phải ra vỉa hè!
Chắc chắn kèm theo mỗi phóng viên thất nghiệp đó là vài người làm công tác trị sự, phát hành, nhân viên, thư ký tòa soạn…
Vậy theo quy hoạch này, sẽ có bao nhiêu nhà báo (có thẻ và chưa có thẻ) thất nghiệp? Kèm theo là bao nhiêu cán bộ công nhân viên khác?
Đây là câu hỏi không dễ trả lời. Và có thể khẳng định (gần như chắc chắn) là các cơ quan chủ quản sẽ nói như “hát hay” rằng… “đã có phương án”.
Có một thực tế cay đắng mà bấy lâu nay anh em nhà báo, lãnh đạo các cấp biết, thậm chí biết rất rõ, đó là: Rất nhiều tờ báo đang lâm vào cảnh “dở sống, dở chết”, bởi lẽ không ít cơ quan chủ quản bỏ mặc, hoặc “kệ mẹ chúng mày”, sống thế nào thì tùy… Miễn là có bài làm “vui lòng” lãnh đạo cơ quan chủ quản.
Tình trạng “hữu sinh vô dưỡng” là khá phổ biến đối với cơ quan báo chí. Không ít tờ báo, phóng viên chỉ được đồng lương chết đói, còn lại phải sống bằng tiền phong bì, tiền chạy quảng cáo…
Không được yểm trợ về tài chính, thậm chí không có nhà cửa, không phương tiện… vậy là không ít báo phải sống bằng “đủ nghề”, mà nghề nhục nhã nhất là cho quân đi viết “đâm thuê chém mướn”, còn phóng viên thì “đói đầu gối phải bò”. Vậy là tự tụ họp lại thành băng nhóm và chỉ sống bằng nghề “đâm thuê chém mướn”; “gắp lửa bỏ tay người”; rồi dọa nạt, tống tiền doanh nghiệp… Đám phóng viên này là nỗi kinh hoàng cho các doanh nghiệp và cho cả chính quyền.
Lãnh đạo các báo có biết không? Biết hết.
Chẳng làm gì có chuyện phóng viên viết bài “oánh tiêu cực” mà qua mắt được TBT. Và không ít TBT trở thành người nói dối “chuyên nghiệp”… Chỉ huy quân “uýnh” doanh nghiệp tối mặt tối mũi… Nhưng khi được hỏi thì: “Thế à…! Tớ có biết đâu? Thằng phó nó trực… Thôi, cứ làm cho tớ bản giải trình… Để rồi tớ cho kiểm tra“.
Lãnh đạo cơ quan chủ quản có biết không? Biết hết! Nhưng họ mặc kệ.
Quy hoạch báo chí này, hy vọng sẽ làm cho báo chí “sạch sẽ” hơn, “tử tế” hơn… Nhưng cứ nghĩ đến hàng ngàn anh chị em sẽ đi đâu, về đâu, làm gì tới đây… mà thấy buồn vô hạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét