“Có rất nhiều người nhận gạo chuyên nghiệp. Một ngày nhận đến mười mấy lần. Nếu một, hai lần thì tôi không nói nhưng nhận quá nhiều lại còn có đường dây, tổ chức. Họ chuẩn bị cả quần áo để thay, đi một nhóm từ 4-5 người lần lượt vào lấy. Khoảng 5-10 phút sau, họ quay lại với quần áo khác”.
Câu chuyện ứng xử thiếu nhân văn với cậu (cô) bé áo đen tại cây ATM gạo mấy ngày trước thiết nghĩ không có gì để bào chữa. Nhưng lời trần tình trên báo Thanh Niên sáng nay của anh Hoàng Tuấn Anh- người làm ra ATM gạo đầu tiên đáng để suy ngẫm về một thực tế buồn.
Quán cơm Nụ Cười do đặc thù là ăn tại chỗ, không được mang về (trừ một số trường hợp đặc biệt như quá nghèo khổ, già yếu, bệnh tật mà quán đã xác minh) nên ít xảy ra trục lợi.
Tuy nhiên trong đợt dịch này, các quán Nụ Cười không bán mà tặng cơm mang về 1-2 suất/người (phần lớn là hai suất), tiêu cực lập tức diễn ra. Đúng y như những gì ông chủ ATM gạo nói: “họ rất chuyên nghiệp, đi từng nhóm, và lấy liên tục...”.
Những kẻ này đông và lộng hành đến nỗi trong một đợt phụ quán tặng cơm, một cán bộ UBND P.13, Tân Bình đã bất bình: “Trời ơi, tôi thấy họ lấy mười mấy hộp rồi đứng bán lại kìa”.
Những đợt quán tặng quà người nghèo, những kẻ này kéo đến càng đông hơn, quay đi quay lại lấy liên tục rồi thản nhiên tụ tập lại chia chác và...bán lại cho những người nghèo khổ khác ngay cách quán chỉ vài bước chân. Chúng tôi biết chứ, nhưng làm sao bây giờ?
Trong mùa dịch, ai đến nhận cơm chúng tôi đều thường xịt nước sát khuẩn vào tay. Dù mỗi quán nấu hơn 900 suất/ngày, và hầu như mỗi người chúng tôi đều tặng 1-2 phần cơm (2 phần là chủ yếu), nhưng vẫn có rất nhiều người quay đi quay lại lấy 4-5 lần, dẫn đến tình trạng chưa đến 11 giờ trưa, rất nhiều người nghèo khác đến mà cơm đã hết.
Để hạn chế tình trạng này, mới hôm rồi cô nhân viên của quán nảy ra “sáng kiến” pha màu vào nước sát khuẩn (màu này đến chiều sẽ phai). Vậy đó, mà đã có cư dân mạng “nâng quan điểm” phê phán nặng nề và gọi đó là “dấu ấn ô nhục”.
Đương nhiên việc làm này không phải là chủ trương của quán và khi biết được chúng tôi đã yêu cầu ngưng lập tức. Nhưng nếu mỗi ngày bạn đều phải nghe những tiếng thở dài buồn thiu, nhìn những con người thất vọng quay đi vì hết cơm bạn sẽ làm gì?
Sẽ có bạn cho rằng “cũng vài hộp cơm, tí quà chứ mấy làm gì mà nghiêm trọng vậy”, và “Họ cũng là những người nghèo, vất vả...” Điều này có thể bỏ qua NẾU số lượng cơm, quà nhiều hơn số người nghèo cần nó.
Đáng buồn, thực tế ngược lại hoàn toàn. Quà dù nhiều Mạnh Thường Quân đóng góp nhưng vẫn như muối bỏ bể. Cơm một quán nấu tối đa chỉ được 1.000 suất/ngày. 9h30 tặng cơm, nhưng khoảng 7h30, 8h người nghèo đã xếp hàng chờ (ảnh). Và gần 1.000 suất cơm thường hết veo trong chưa đầy 1 tiếng.
Mỗi ngày, có nhìn hàng người dài thườn thượt xếp hàng chờ nhận cơm, có chứng kiến những người mà đến 2.000 đồng lận lưng cũng không có mới thấy giận những kẻ kiếm chác trên nỗi khốn khó của đồng loại như thế nào.
Họ không đơn giản là giành với người nghèo những hộp cơm, túi quà, bao gạo mà họ đã thật sự “giết” những người nghèo. Họ gây sự nghi kỵ, ngờ vực. Họ cướp từ những người có lòng tốt một thứ rất quý giá nhưng đôi khi cũng rất mong manh: NIỀM TIN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét